Phong Lăng phát hiện dường như lúc này Lệ Nam Hành đang có suy nghĩ nhìn cô được thêm chút nào thì hay chút ấy.
Trong phút chốc, trong lòng Phong Lăng bỗng nhiên dâng lên lửa giận, ngón tay cô ấn thẳng vào lòng bàn tay Lệ Nam Hành để anh cảm thấy đau đớn. Lúc anh nhìn cô với vẻ nghi hoặc vì cô bỗng dưng nổi giận, Phong Lăng lườm anh nói: “Lệ Nam Hành, từ giờ cho đến trước khi người của căn cứ XI đến, tôi không muốn nghe bất kỳ một câu nào liên quan đến di ngôn của anh hay là mấy câu trăn trối cuối cùng gì đó nữa. Nếu anh muốn tôi sống thật tốt thì anh phải luôn tỉnh táo cho tôi, bằng không tôi sẽ không ngại đi dụ đám người đó đến đây, để chúng ta cùng chết chung một chỗ đâu.”
Lệ Nam Hành nhăn mày nhìn cô, nhưng không đáp lời.
“Có nghe thấy không đấy hả?” Phong Lăng lại nhìn thẳng vào anh.
Người đàn ông khẽ cười: “Ừ.”
Phong Lăng vừa ngồi xuống cạnh anh được mấy phút đã nghe thấy tiếng máy bay trực thăng đến gần, lần này hình như còn kèm theo âm thanh nào đó.
Cô quay sang nhìn Lệ Nam Hành đang ở trạng thái tinh thần không tốt nhưng rõ ràng anh cũng đã nghe thấy tiếng động, anh hờ hững nhìn ra ngoài hốc cây: “Chúng là một đám người thường xuyên qua lại ở khu vực biên giới đen tối, vì lẩn trốn khắp nơi nên chắc cũng từng lẩn trốn ở những nơi như rừng núi thế này, ít nhiều cũng có thể tránh được vài mối nguy hiểm. Muốn tìm được đến đây có thể sẽ mất chút thời gian, nhưng đã lâu như vậy rồi, dù sao bọn chúng cũng không phải là đám ăn hại, quả thực có thể tìm được đến gần nơi này.”
Phong Lăng thản nhiên giắt con dao vào thắt lưng, sau đó lại nhìn ra bên ngoài, dửng dưng nói: “Anh cứ đợi ở đây.”
Lúc này, Lệ Nam Hành rất muốn bảo Phong Lăng đừng ra ngoài mạo hiểm, nhưng căn bản giờ không phải là lúc để nói câu này. Hiện tại, nếu một người không đi thì cả hai người chỉ còn nước ở đây chờ chết mà thôi.
Lúc thấy Phong Lăng đứng dậy, Lệ Nam Hành khẽ nói: “Bảo vệ bản thân cho tốt, dù sao thì ở trong rừng, phần thắng của em cũng cao hơn một chút, phải biết nắm bắt thời cơ, nếu có thể chạy thì phải chạy ngay.”
“Anh cứ ở đây, tôi sẽ không bỏ chạy đâu.” Cô gái tóc ngắn có dáng người cao gầy nói một câu như vậy rồi không hề do dự đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành nhắm mắt lại, thở dài. Anh cầm điện thoại lên nhìn với vẻ mệt mỏi, tín hiệu theo dõi của căn cứ XI cho biết họ đã sắp bay đến Boston, chỉ cần phương hướng mục tiêu không thay đổi, trực thăng cứu viện của căn cứ XI chắc chắn có thể đến nơi này trong vòng bốn mươi phút nữa.
Bốn mươi phút.
Đổi thành người khác thì chưa chắc đã có thể chịu đựng được.
Nhưng Phong Lăng thì có thể.
…
Trong rừng, đâu đâu cũng là cây cối xanh um tùm, Phong Lăng nhanh chóng xuyên qua các lùm cây cao, thi thoảng cô nghe thấy tiếng các loại rắn rết trườn qua giữa các bụi cỏ gần đó, thính giác của cô rất nhạy, cô đã nghe thấy tiếng động báo đám người kia đang đi gần về phía này.
Lúc cảm nhận được rằng chúng đã tìm tới đây, khoảng cách đến đây chỉ còn khoảng ba, bốn trăm mét, Phong Lăng cúi xuống nhìn thấy một hố đất rất sâu bị một bụi cây cao che phủ cách đó không xa, sau đó cô lại nhìn mấy cái cây cổ thụ to lớn ở bên cạnh. Cô nhanh chóng leo thẳng lên cây, cúi người xuống giữa thân cây xum xuê rồi nhìn xuống dưới. Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy có mười mấy người đang bước tới.
Trong tay bọn chúng đều cầm các loại súng ngắn, dài khác nhau. Ở khoảng cách này, cô có thể nhận ra loại súng mà chúng đang cầm trong tay, cũng có thể biết uy lực của loại súng nào mạnh, loại nào thoạt nhìn có vẻ rất to và nặng, nhưng thực chất lại chẳng có mấy uy lực, có thể dễ dàng tránh được.
Quan sát kỹ càng tình hình xong, Phong Lăng cầm cục đá vừa mới chuẩn bị, nhanh chóng ném chệch về một phía cách đó khoảng một trăm mét.
Tiếng cục đá đập lên thân cây không lớn nhưng ở vị trí mà đám người kia đang đứng, chúng lại nghe thấy và cho rằng đây là một tiếng động kỳ lạ nào đó nên đã di dời sự chú ý, ai nấy đều cẩn trọng nghiêng người sang một bên, chĩa hết họng sũng về phía đó.
Thấy bọn chúng đã dời chú ý sang hướng khác, Phong Lăng quan sát kỹ mấy cái cây phía sau bọn chúng, sau đó nhân cơ hội nhanh chóng nhảy xuống. Cô cúi người rồi chạy thật nhanh lên phía trước, nhảy tiếp một phát rồi đạp ngã một người đang cầm súng ngắn ở phía sau bọn chúng, cùng lúc đá ngã đối phương, trong vòng một giây, Phong Lăng đã đoạt được khẩu súng trong tay hắn. Khi những kẻ kia bất chợt ngoái đầu lại, cô đã đạp lên đầu của tên chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng bật người, leo thẳng lên một cái cây gần nhất ở phía sau.
Cuối cùng đám người này cũng nhận ra là đã xảy ra chuyện gì đó, trong phút chốc tiếng súng vang lên khắp nơi, chúng đều nổ súng về phía của Phong Lăng. Phong Lăng mượn lợi thế thân cây to lớn có thể dùng để chắn đạn, còn có tán cây xum xuê để tránh né, nên bọn chúng căn bản không thể tìm thấy phương hướng chính xác của cô. Nhân lúc bọn chúng nổ súng loạn xạ, cô nhún người nhảy sang một cái cây khác ở phía trước, nhưng mọi phương hướng đều là hướng ngược lại với phía hốc cây mà Lệ Nam Hành đang trốn, cô đã tránh được súng đạn bắn tới, thuận lợi dụ bọn chúng đi về hướng và bụi cây khác.
Mười mấy tên trông thấy bóng dáng Phong Lăng, bầu không khí trong chốc lát trở nên nhốn nháo, tất cả đều không kiềm được mà đuổi theo. Kết quả khi chạy được mười mấy bước, đột nhiên có tiếng kêu la truyền đến, tên đang vượt lên phía trước đột nhiên quay đầu lại thì trông thấy ba, bốn tên đồng bọn của mình tự nhiên lại ngã xuống một cái hố đất không sâu, cũng không trũng ở dưới một bụi cây.
“M* kiếp! Nó đang chơi chúng ta!” Người đứng phía trước tức giận gào lên. Gã tức đến mức nổ súng điên cuồng về phía từng cây ở xung quanh, nhưng khi tiếng súng vang lên khắp bốn phía trong rừng, Phong Lăng đã thừa cơ nhảy sang cái cây bên cạnh, cô đứng trên cái cây cách phía sau lưng chúng còn chưa đến một mét, rồi nhìn xuống.
Một đám ngu ngốc vẫn đang nổ súng vào mấy cái cây khác nhưng lại không hề nghe thấy tiếng động trên cái cây phía sau lưng mình.
Phong Lăng ngồi trên cây, cầm khẩu súng vừa cướp được lên, chĩa về phía gáy của gã cầm đầu, bóp cò.
Người ở dưới cây nghe thấy tiếng bóp cò, chợt quay phắt đầu lại theo bản năng, bao gồm cả người bị Phong Lăng dùng họng súng chĩa vào cũng nhanh chóng ngoảnh lại như đã phát hiện ra điều gì đó.
Nhưng phản ứng của hắn vẫn chậm một bước, không gian chợt truyền đến một tiếng “đoàng”, trên cái cây cách bọn chúng gần nhất, viên đạn đột nhiên phóng tới xuyên thủng đầu của kẻ dẫn đầu. Hắn đột nhiên đờ ra, ánh mắt trống rỗng, vừa có vẻ không dám tin, vừa có vẻ không cam tâm, nỗi sợ hãi tràn ngập trong đôi mắt hắn, sau đó hắn ngã uỳnh xuống đất.
Trông thấy cảnh tượng này, đám người kia sợ hãi, trong phút chốc, ai nấy đều chĩa súng lên cái cây này.
Phát súng ban nãy của Phong Lăng quả thực rất nguy hiểm, nhưng bây giờ không giết chết tên đầu sỏ thì sẽ không thể làm rối loạn trật tự của đám người này được.
Cô kịp thời tránh khỏi những phát đạn mà bọn chúng bắn tới, sau đó ngoảnh lại nhìn về phía thân cây khác gần đó. Bây giờ mười mấy tên này đều bao vây bên dưới, nếu cô nhảy ra, sẽ lập tức bị đạn của chúng bắn xuyên khắp người ngay.